VIÊM TAI GIỮA MẠN TÍNH
ĐẠI CƯƠNG
1. Định nghĩa
Viêm tai giữa (VTG) mạn tính được định nghĩa là tình trạng viêm niêm mạc tai giữa kéo dài trên 12 tuần, không đáp ứng với điều trị nội khoa, màng nhĩ bị thủng, chảy tai, phù nề niêm mạc trong tai giữa và xương chũm (sào đạo, sào bào, thông bào).
2. Nguyên nhân
Viêm tai giữa thường được gây ra bởi nhiễm các tác nhân gây bệnh do virus, vi khuẩn hay nấm.
– Vi khuẩn gây bệnh thường gặp nhất là Streptococcus pneumoniae. Những trường hợp khác bao gồm Pseudomonas aeruginosa, Haemophilus influenzae và Moraxella catarrhalis. Trong sốcác thanh thiếu niên lớn tuổi hơn và người lớn trẻ tuổi, nguyên nhân phổ biến nhất của bệnh nhiễm trùng tai là Haemophilus influenzae.
– Các loại virus như virus hợp bào hô hấp (RSV) và những loại gây ra cảm lạnh thông thường cũng có thể dẫn đến viêm tai giữa bằng cách làm tổn hại đến hệ thống phòng thủ bình thường của các tế bào biểu mô đường hô hấp trên.
– Viêm tai giữa thường xảy ra ở trẻ em vì vòi nhĩ ngắn, hẹp, và hơi nằm ngang so với người lớn. Vòi nhĩ(Eustachian tube) nối liền tai giữa với vòm họng, nó giúp dẫn lưu dịch tiết trong hòm nhĩ về họng. Nếu vòi nhĩbịtắc, dịch nhầy bị ứ đọng trong tai giữa và gây nên viêm tai giữa. Do viêm tai giữa cấp không được điều trị và theo dõi tốt.
– Viêm tai giữa sau các bệnh nhiễm trùng lây: như cúm, sởi.
– Viêm tai giữa do chấn thương áp lực.
3.Các yếu tố thuận lợi:
Cấu trúc xương chũm loại có thông bào nhiều, độc tố của vi khuẩn nhất là streptococcus hemolytique, pneumococcus mucosus… và thể trạng, cơ địa của bệnh nhân: trẻ em suy dinh dưỡng, người lớn bị suy nhược cơ thể thì sức đề kháng bị giảm, do đó dễ bị viêm tai giữa.
CHẨN ĐOÁN
1. Chẩn đoán xác định
1.1. Lâm sàng
− Viêm tai giữa mạn tính nhầy: Chảy mủ tai từng đợt, phụ thuộc vào những đợt viêm V.A, mủ chảy ra nhầy, dính, không thối, chưa ảnh hưởng nhiều đến sức nghe.
− Viêm tai giữa mạn tính mủ: Thường chảy mủ tai kéo dài, mủ đặc xanh thối, có thể có cholesteatoma, nghe kém truyền âm ngày càng tăng, có thể đau âm ỉ trong đầu hay nặng đầu phía bên tai bị bệnh.
− Viêm tai giữa mạn tính hồi viêm: Sốt cao và kéo dài, thể trạng nhiễm trùng rõ rệt: ăn ngủkém, gầy, hốc hác, suy nhược. Đối với trẻ nhỏcó thể có sốt cao, co giật, rối loạn tiêu hóa… Nghe kém tăng lên vì tổn thương cả đường khí và đường xương. Đau tai rất dữ dội, đau thành từng đợt, đau sâu trong tai và lan ra phía sau vùng xương chũm hay lan ra cảvùng thái dương gây nên tình trạng nhức đầu, ù tai và chóng mặt. Trong một vài trường hợp có thể thấy dấu hiệu xuất ngoại mặt trong xương chũm, mặt ngoài xương chũm, sau tai, vùng thái dương – gò má, trong bao cơ ức đòn chũm (thểBezold)…
1.2. Cận lâm sàng
− Khám tai: mủ tai chảy kéo dài, đặc, thối, có thểcó tổ chức cholesteatoma (có váng óng ánh như mỡ, thả vào nước không tan). Màng nhĩ có thể bị phồng, xẹp lõm vào trong, bị thủng, bờ lỗ thủng nham nhở, đáy hòm nhĩ bẩn, có thể có polyp ở hòm nhĩ.
− Cấy dịch tai để xác định vi khuẩn gây bệnh và làm kháng sinh đồ.
− Chụp CT Scan đầu hoặc xương chũm đểxác định sự nhiễm trùng lan tỏa ra bên ngoài tai giữa.
− Đo thính lực để đánh giá sức nghe.
2. Chẩn đoán phân biệt
− Nhọt hay viêm ống tai ngoài (không có tiền sử chảy mủtai, kéo vành tai, ấn bình tai đau, phim Schuller bình thường).
− Viêm tấy hạch hoặc tổ chức liên kết sau tai (không có tiền sử chảy mủ tai, không nghe kém, dấu hiệu Jacques (-), phim Schuller bình thường).
− Phản ứng xương chũm do viêm tai giữa cấp tính (mủ không thối, không nghe kém nhiều, X quang tai bình thường).
− Viêm tai giữa sau lao phổi (hỏi tiền sử và chụp X quang phổi…).
− Viêm tai giữa do xoắn khuẩn bệnh giang mai (hỏi tiền sử bệnh và làm các xét nghiệm chuyên biệt…).
ĐIỀU TRỊ
1. Nguyên tắc điều trị
− Mục đích là để kiểm soát sự nhiễm trùng và loại bỏ dịch tiết ứ đọng trong tai giữa (nhầy, mủ…) và phẫu thuật để phục hồi chức năng nghe.
− Không nên dùng kháng sinh không đúng vì sẽ làm lu mờ triệu chứng, khó chẩn đoán, hoặc chuyển thể cấp tính thành mạn tính, làm bệnh kéo dài khó phát hiện và dễ gây biến chứng.
− Nếu không có chuyên khoa, nên đề xuất chuyển bệnh nhân đến cơ sở tai mũi họng để được điều trị triệt để.
− Cần thuyết phục gia đình và bệnh nhân tuân theo phác đồ điều trị của bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng.
2. Điều trị nội khoa
− Làm thuốc tai để loại bỏ dịch tiết nhiễm trùng trong tai. Có thể dùng nước muối sinh lý hoặc nước oxy già 6-10 đơn vị nhỏ vào tai, hút rửa và sau đó lau khô.
− Nhỏ tai bằng dung dịch kháng sinh như: Neomycin, Polymyxin, Chloromycetin hoặc Gentamycin. Có thể phối hợp với steroids để có tác dụng kháng viêm. Nhỏ tai 2-4 lần/ngày. Dung dịch acid acetic 1,5% có thể được dùng nếu nhiễm vi khuẩn Pseudomonas.
− Kháng sinh đường toàn thân được sử dụng trong các đợt cấp của viêm tai giữa mạn tính nhưng phải rất hạn chế. Dùng kháng sinh từ 7-10 ngày.
+Amoxicilin: Người lớn :liều 3g /24 giờ, trẻ em 30 mg/ kg / ngày.
+Clarithromycin :
Người lớn: 500mg x 2 lần / ngày
Trẻ em 1 tháng–12 tuổi:
< 8 kg : 7.5 mg/kg 2 lần / ngày.
8–11 kg : 62.5 mg 2 lần / ngày.
12–19 kg : 125 mg 2 lần / ngày.
20–29 kg : 187.5 mg 2 lần / ngày.
30–40 kg : 250 mg 2 lần / ngày.
Trẻ em 12–18 tuổi: 250 mg 2 lần / ngày.
− Điều trị các bệnh ở mũi, họng đi kèm với bệnh viêm tai giữa.
− Trong thời gian điều trị khuyên bệnh nhân cố gắng tránh nước vào tai như: bơi lội, gội đầu v. v…
3. Điều trị ngoại khoa
− Khi phát hiện bệnh nhân có Polyp hòm nhĩ thò ra ở ống tai, hoặc mô hạt thì phải được phẫu thuật cắt bỏ thì việc nhỏ thuốc vào tai mới có hiệu quả. Tuy nhiên phải cẩn thận khi cắt bỏ vì những khối polyp này có thể mọc ra từ niêm mạc xương bàn đạp, dây thần kinh số VII, hoặc ống bán khuyên ngang, và như vậy có thể dẫn tới tai biến liệt mặt hoặc viêm mê nhĩ sau mổ.
− Phẫu thuật phục hồi: vá màng nhĩ đơn thuần và mở sào bào thượng nhĩ, có hoặc không có vá màng nhĩ.
− Phẫu thuật tiệt căn xương chũm với hai phương pháp: giữ nguyên thành sau ống tai (canal wall up) và hạ thấp thành sau ống tai (canal wall down).
TIÊN LƯỢNG VÀ BIẾN CHỨNG
-Tiên lượng
+ viêm tai giữa mạn tính nhầy mủ tiên lượng thường tốt, ít gây các biến chứng nguy hiểm.
+ viêm tai giữa mạn tính mủ ít khi bệnh tự khỏi, thường kéo dài gây giảm sức nghe và có thể gây các biến chứng nặng và nguy hiểm tính mạng.
– Biến chứng
+ Viêm xương chũm.
+ Lỗ thủng màng nhĩ không lành.
+ Tạo nên khối cholesteatoma trong tai giữa.
+ Xơ hóa màng nhĩ và niêm mạc tai giữa (tympanoslerosis).
+ Chuỗi xương con bị phá hủy và dẫn đến điếc truyền âm.
+ Liệt mặt do tổn thương dây thần kinh số VII.
+ Áp xe ngoài màng cứng hoặc áp xe não.
+ Tổn thương hệ thống tiền đình gây chóng mặt.
+ Ở trẻ em, chậm phát triển ngôn ngữ và tiếng nói nếu bị cả hai tai.
PHÒNG BỆNH
− Phải tích cực điều trị các nguyên nhân gây viêm tai giữa cấp như viêm mũi họng, viêm VA, sâu răng…
− Khi đã bị viêm tai giữa cấp thì phải được điều trịvà theo dõi chu đáo
− Nếu đã bị viêm tai giữa mạn tính thì phải chẩn đoán sớm để điều trị, theo dõi và phát hiện kịp thời các biến chứng để giải quyết.
− Tuyên truyền vấn đề phòng bệnh viêm tai giữa trong cộng đồng